Thứ Năm, 5 tháng 5, 2016

AI NỠ

AI NỠ...
Đã đi nửa chặng đường đời
Tưởng như còn đó của thời đôi mươi
Tưởng như mây trắng lưng trời 
Vầng trăng hò hẹn nói lời yêu thương
Tưởng như thật đó tấm gương
Ta soi thấy cả đời thường mến yêu
Tưởng như có thật nàng Kiều
Bể trầm luân cũng chẳng xiêu tấc lòng
Tưởng dòng sông chảy đục trong
Chẳng bao giờ đổi thay dòng sông ơi
Tưởng vui là có tiếng cười
Cớ sao ai đó lệ rơi mấy hàng
Tưởng người áo gấm hài sang
Sẵn lời châu ngọc, bạc vàng sẻ chia
Tưởng nhầm người chốn nhà quê
Không bằng phố thị lên xe xuống tàu...
Đời thường mặt cũng tô màu
Tưởng hồng là đẹp, tưởng giàu là sang
Ngụy quân tử cũng đa mang
Tưởng con cá sấu khóc hàng lệ rơi
Tưởng cao xanh có ông trời
Oan khiên phù hộ giúp người khổ đau
Bữa ăn ít thịt nhiều rau
Tưởng xanh non lại thuốc sâu hại đời...
Thuốc đắng trị bệnh cứu người
Ngọt ngào chưa hẳn là lời yêu thương
"Người khôn thì nói nửa chừng
Bao nhiêu người dại vừa mừng vừa lo"
Lòng người chẳng thể nào đo
Tiếc khi giếng cạn lại so dây dài...
Buồn vui ai cũng như ai
Uống bằng nước lã có say bao giờ.
Niềm tin chẳng thể tặng, cho
Tình yêu ai nỡ đem so ngắn dài.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.