Thứ Sáu, 7 tháng 4, 2017

CÓ THỂ

Có thể một lần
em chưa hiểu được anh
Thật giản đơn thôi: chàng trai xứ Nghệ
Như ví dặm, ngàn đời vẫn thế
Da diết lòng, câu muối mặn, gừng cay
Bữa ăn quen rau cỏ qua ngày
Quen với món cá đồng kho nghệ
Quen sắn khoai, quen cá tràu nấu khế
Quen câu mời uống nác chè rôm rả đầu thôn...
Đi bốn phương trời vẫn nhớ mẹ nấu cơm,
Mùa nắng cháy bờ tre, mùa lạnh cong ngọn lửa
Nhớ buổi giêng hai đợi mẹ về trước cửa
Bánh đúc bánh đa, ngon đến diệu kỳ!
Có thể em vẫn chưa hiểu được gì
Trai xứ Nghệ quen chặt to, kho mặn
Quen lời nói thật lòng như câu ca ví dặm
"Non xanh nước bạc, ta đừng quên nhau"...
Có thể bề ngoài cục mịch, củ nâu
Nhưng cần mẫn, đằm sâu từng trang sách
Những lúc gian lao, đói lòng vẫn sạch
Dù tơi tả giữa đời vẫn viết nhạc, làm thơ...
Trai xứ Nghệ yêu, yêu đến ngây thơ
Yêu nhỏ nhẹ từ tai, yêu nồng nàn đôi mắt
Yêu dại khờ, tin môi hồng có thật...
Nhưng chẳng trách ai dù tan nát trong lòng...
Tiếng nói thì khô như sỏi đá triền sông
Ở Hà Nội, Sài Gòn vẫn mô tê, răng rứa...
Gặp đồng hương, đến thăm nhà thăm cửa
Nặng lòng nhau, quý câu hỏi câu chào...
Có thể em chưa hiểu hết anh đâu
Trai xứ Nghệ hay mềm lòng
vì câu thương câu nhớ
Biết tất tả vì con, biết nâng niu tình vợ
Nhưng vẫn luôn bị chê trách dại khờ...
Có thể chàng trai xứ Nghệ ngây thơ
Có thể nôm na như nhút cà, muối mặn
Nhưng đã yêu ai vẹn câu thề ví dặm
Dù có giận rồi thì thương lại nhiều hơn...
***

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.