Hồ Lăk ơi
Ngày ấy ta qua
Con sóng nước
Vỗ bồng bềnh ký ức
Nơi ta đến như mơ như thực
Có nàng tiên dẫn lối ta về
Nàng dẫn ta qua
Con đường xanh bóng tre
Và đi qua bến nước
Mái tóc nàng xõa trần trên ngực
Đất mẹ tròn căng bầu sữa ngàn năm
Nàng đưa ta về phía hoàng hôn
Ta chới với cùng con đò bến vắng
Ta gọi nàng
Nàng hóa vầng trăng tĩnh lặng
Hận nàng
Ta gieo mình xuống
Một vòng tay...
Ngày ấy ta qua
Con sóng nước
Vỗ bồng bềnh ký ức
Nơi ta đến như mơ như thực
Có nàng tiên dẫn lối ta về
Nàng dẫn ta qua
Con đường xanh bóng tre
Và đi qua bến nước
Mái tóc nàng xõa trần trên ngực
Đất mẹ tròn căng bầu sữa ngàn năm
Nàng đưa ta về phía hoàng hôn
Ta chới với cùng con đò bến vắng
Ta gọi nàng
Nàng hóa vầng trăng tĩnh lặng
Hận nàng
Ta gieo mình xuống
Một vòng tay...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.