Thứ Sáu, 30 tháng 8, 2013

BUỒN

BUỒN

Có những lúc
em buồn muốn khóc
ôm gối mềm
tỉnh giấc giữa chiêm bao
Hình ảnh anh
Từng giây vụt đến
Khóe mắt em
giọt lệ tuôn trào

Anh có biết những ngày anh đến
Nụ cười anh là thuốc giảm đau
Vết thương lòng trong em lành lại
Nụ hôn anh hóa nắng nhiệm màu

Nhưng anh hỡi
đường đời nghiệt ngã
Em chỉ là người bước đến sau
Qua cổng nhà anh
em ngoái đầu nhìn lại
ước chi đời có bãi bể nương dâu...

Thôi đành vậy
Đừng giận em anh nhé
Cứ tin đời ta sẽ có kiếp sau
Để ta gặp
chẳng cần gì hơn nữa
Hai đứa mình thành giọt nước trong nhau...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.