Từ buổi gặp em trong đám cưới
Đôi mắt huyền và nụ cười tươi
Mái tóc dài bồng bềnh với gió
Em thật xinh tỏa rạng giữa bao người
Ta bất chợt gặp nhau như số phận
Em dịu hiền neo đậu giữa hồn tôi
Từng ngọn sóng nhẹ nhàng tỏa đến
Dung dị thôi mà nghiêng ngả một kiếp người
Tưởng đã bao năm giờ gặp lại
Ngỡ như ta kiếp trước có nhau rồi
Như giọt nước trên mỗi dòng sông chảy
Tự nhiên hòa thành một hướng ra khơi
Ta thuộc về nhau như sông về với biển
Như những cánh đồng chờ mỗi buổi nắng lên
Như định mệnh dẫn đường ta đến
Có anh rồi nhất định phải có em
Và cứ thế em thành người tri kỷ
Là thiên thần anh mơ mộng hằng đêm
Thành nỗi nhớ giày vò trong giấc ngủ
Chẳng dám cựa mình sợ tan bóng hình em
Anh hạnh phúc trong tình em trong trắng
Yêu chân thành như chưa một lần yêu
Như sợ ngày mai thế gian không còn nữa
Cứ thế mong nhau mỗi sáng mỗi chiều
Thì em hỡi
Anh biết làm sao nữa
Khi trái tim hồng đã thuộc về nhau
Những vui sướng từng phút giây hạnh phúc
Và chung lòng cả những lúc thương đau
Ôi số phận đưa cuộc đời trăm ngả
Những lối gần lại hóa nẻo xa
Em chợt đến như lời của gió
Sao lại thành ngọn lửa cháy lòng ta…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.