Chủ Nhật, 23 tháng 12, 2012

THƯƠNG BÔNG HOA HÉO

Bất chợt bông hoa vừa mới héo
Bỗng thấy lòng mình đau xót xa
Mới ngày nào sắc bừng rạo rực
Thơm bâng khuâng tỏa ngát trước hiên nhà

Chẳng có gì đâu ngoài màu hương sắc

Cứ vô tư tỏa tận những ngày xa
Sống thanh bạch giữa dòng đời nghiệt ngã
Vợi bớt niềm đau cuộc sống chan hòa

Dẫu biết sự đời là vẫn thế
Một nhành non rồi cũng đến lúc già
Xuân có đẹp rồi có ngày đông tới
Người cũng giã từ đâu chỉ có mình hoa

Thôi đành vậy
Có những ngày đẹp nhất
Đắm say lòng thơm thảo giữa hai ta
Những lúc buồn vui mình không xa cách
Nụ hôn nồng ngan ngát chẳng chia xa

Ngày mai lại có bông hoa nở
Sắc yêu kiều pha lẫn nét kiêu sa
Bông hoa nở rồi hoa lại héo
Vui với buồn
Mấy cung bậc lòng ta?
Thích ·

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.