Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

TỰ KIỂM ĐIỂM


Tôi ngồi kiểm điểm lại tôi
Kể từ ngày ấy một thời mộng mơ
Đã yêu yêu cả dại khờ
Đã thương thương cả đôi bờ buồn vui
Thương người đã gửi vào tôi
Bao nhiêu run rẩy làn môi… ban đầu

Mơ màng xoáy nước sông sâu
Sợ em câu nói tình đầu… trả anh
Sợ cành cong sợ chính mình
Sợ viên ngói tận mái đình vỡ đôi

Nhẹ lòng từ tuổi đôi mươi
Bâng quơ lời hẹn cũng ngồi đợi em
Lập trường tư tưởng yếu mềm
Địch ta lẫn lộn nhìn đêm ra ngày

Tôi ngồi kiểm điểm mình đây
Trên trang giấy trắng tôi khai với mình
Thương tờ giấy trắng - trắng tinh
Giá như tôi viết rằng mình với ta…

Chữ Ưu chắc hẳn viết hoa
Chữ khuyết thì giấu giữa ta và mình
Cành hoa trắng, bóng thì đen
Bao lời dối trá nghe quen hóa thường…

Ngắm tờ giấy trắng mà thương
Mỏng manh sao chở đời thường bão giông…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.