Thật vô tình
tôi chẳng thấu lòng em
có nỗi buồn thương rơi nước mắt
nghe văng vẳng bên tai lời thổn thức
tiếng em òa nghẹn nấc lệ tuôn rơi
Buồn làm sao
cứ khóc em ơi
cho tuôn chảy hết u buồn
đừng níu lại
đừng để con tim
ngày lại ngày lửa cháy
bao nỗi buồn theo lệ ngấm vào trong
Tôi cũng rất buồn
em có hiểu không
đừng để hai nỗi buồn cộng lại
hai nỗi buồn thương cho lòng tê tái
hai nỗi buồn chẳng hóa một niềm vui
Thương em nhiều
giọt lệ thấm vào tôi
thương đôi mắt trong xanh nhòa cay đắng
Thương đôi mắt muốn nhìn đời phẳng lặng
Mà cuộc đời lại nổi những phong ba
Thì em hỡi đừng ngăn dòng nước mắt
cho chảy tràn những ngày tháng xót xa
cho trôi hết những u buồn sót lại
để đổi một ngày thanh thản của lòng ta
Một đêm trắng cứ nghe lòng thổn thức
giật mình nghe em khóc nẻo đường xa
ước chi được ôm em vào trong ngực
ủ ấm lòng em
những lúc lệ nhạt nhòa...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.