Thứ Bảy, 30 tháng 11, 2013

GIÁ NHƯ...




Giá như một ngày
Em không yêu tôi nữa
Trái đất có còn cho đôi lứa thương nhau

Tôi nhận về mình tất cả niềm đau
Để dành cho em những ngày hạnh phúc
Bao ngày tháng tràn đầy mơ ước
Những buổi bên nhau những giây phút mặn nồng

Thương lắm những chiều lưu luyến bên sông
Bờ đá âm thầm ghi lời hai đứa
Bên dấu ai xưa đã yêu trong dang dở
Nơi vết mòn khắc đá vẫn còn đây

Tình yêu em tôi mãi đắm say
Đâu phải như sông khi đầy khi cạn
Chỏng chơ đá những mùa khô hạn
Nước đục tuôn đầy những lúc bão giông

Tôi yêu em nhiều em có biết không
Mòn mỏi thời gian đếm ngày chờ đợi
Nghe thổn thức tiếng lòng em gọi
Ngẩn ngơ hoài khắc khoải lối em sang

Tôi biết tình đời bao trắc trở trái ngang
Đâu phải thần tiên để biến không thành có
Yêu da diết giữa muôn vàn đau khổ
Hạnh phúc dâng đầy là lúc được em yêu

Giả như một ngày…
Đau đớn biết bao nhiêu
Em bỗng chốc thành người xa lạ
Những nhớ những mong, tình ta hóa đá
Tôi biến thành bèo bọt giữa lòng em

Tôi sợ một ngày
Bỗng  chốc mất em
Đôi mắt mộng mơ… em nhìn ai đắm đuối
Em khoác tay ai nơi đường xưa tôi tới
Đợi em về ướt đẫm dưới mưa bay

Yêu em rồi dẫu nghiệt ngã đắng cay
Tôi sẽ dành hết cho em những gì còn lại
Như cây lúa xanh đồng xanh bãi
Mỗi hạt vàng là biết mấy dẻo thơm

Chải mái tóc dài gỡ rối cho em
Vuốt lệ bờ mi những khi em khóc
Đợi em về để hôn lên mái tóc
Vị mồ hôi tảo tần như thể một làn hương   

Được nép vào nhau thỏa nỗi nhớ thương
Được ngắm em cười trong mơ mỗi tối
Tấm thân anh hóa thành chăn gối
Ấm lòng em khi trái gió trở trời

Tôi sợ một ngày em bỏ lại mình tôi
Tôi bước liêu xiêu giữa đời thường giông bão
Như kẻ điên kia không còn mũ áo
Nhặt cánh hoa rơi thương nhớ buổi yêu đầu…



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.