Ngày chủ nhật lang thang trên phố
Qua mấy con đường mà chẳng biết đi đâu
Đến lối cũ tím màu thương nhớ
Cuối con đường nơi ấy đã chờ nhau
Đi mãi đi hoài rồi chẳng biết đi đâu
Phố chật hẹp sao người đông đúc thế
Ta vẫn chỉ một mình đơn lẻ
Hỡi em yêu em đang ở nơi nào
Sống giữa đời thường vui lẫn buồn đau
Một ngày vắng em lòng thêm trống trải
Thời gian đi có bao giờ trở lại
Lòng tôi buồn em có biết cho không
Thu đã qua rồi trời sắp sang đông
Có cái lạnh xót lòng ngày xa cách
Đếm thời gian trôi ly cà phê tý tách
Những giọt buồn giọt đắng giữa lòng đây
Ước bây giờ được nắm một bàn tay
Bàn tay của em nhỏ bé
Để hôn lên bàn tay em thế
Nép bên nhau khi gió lạnh đông về
Yêu em nhiều lòng dằng dặc tái tê
Dằng dặc thời gian, điệp trùng thương nhớ
Có ngọn gió thổi qua trước cửa
Ngỡ như em đang đứng đợi bên thềm
Yêu lắm cuộc đời khi tôi có em
Được nghe em hờn, được em giận dỗi
Cứ như trở về thời nông nổi
Những vui buồn của tuổi đôi mươi…
Chủ nhật buồn thương nhớ lắm em ơi
Tôi thành kẻ lang thang trên phố
Bất chợt gặp con đường lối cỏ
Tưởng như em đang đứng đợi hôm nào…