ĐÊM VÀ NGÀY
Đêm có trước hay ngày có trước?
Ta tự hỏi mình và không hiểu vì đâu
Nếu có trước, đêm dăng đầy trước cửa
Và rạng ngày có lẽ sinh sau.
Ta tự hỏi mình và không hiểu vì đâu
Nếu có trước, đêm dăng đầy trước cửa
Và rạng ngày có lẽ sinh sau.
Đêm là khi trời tô đậm một màu
Cánh cửa thì đen, chốt cài khép lại
Bao bận bịu lo toan nằm dài nệm vải
Những buồn vui cũng chăn chiếu chung gường...
Cánh cửa thì đen, chốt cài khép lại
Bao bận bịu lo toan nằm dài nệm vải
Những buồn vui cũng chăn chiếu chung gường...
Ngày là khi mềm mại ánh dương
Bình minh gọi muôn người thức dậy
Bao khát vọng, cuộc đời như sông chảy
Những nẻo đường vội vã đuổi theo nhau...
Bình minh gọi muôn người thức dậy
Bao khát vọng, cuộc đời như sông chảy
Những nẻo đường vội vã đuổi theo nhau...
Lúc đêm về trời khép lại nỗi đau
Cho ai một mình mỗi khi tỉnh giấc
Giọt lệ buồn gối kia đẫm ướt
Nhưng có sao đâu, mình khóc với chính mình
Cho ai một mình mỗi khi tỉnh giấc
Giọt lệ buồn gối kia đẫm ướt
Nhưng có sao đâu, mình khóc với chính mình
Có phải đêm trước ngày như lẽ nhân sinh
Từ mông muội để bước dần ra ánh sáng
Từ đau khổ, lạnh lùng, cay đắng
Lúc bình minh lên, tỏa ấm giữa bao người
Từ mông muội để bước dần ra ánh sáng
Từ đau khổ, lạnh lùng, cay đắng
Lúc bình minh lên, tỏa ấm giữa bao người
Lúc đêm về, ngủ như chết vậy thôi
Trời tập ta quen, để hiểu đời như thế
Buổi sáng đẹp nào hoàng hôn rồi cũng ghé
Có một ngày, ta vĩnh viễn ngủ với màn đêm..
Trời tập ta quen, để hiểu đời như thế
Buổi sáng đẹp nào hoàng hôn rồi cũng ghé
Có một ngày, ta vĩnh viễn ngủ với màn đêm..
Còn lại trên đời lời yêu gửi cho em
Câu chữ hồn ta, hóa ngàn sao lấp lánh
Bao thế hệ lại nhìn trời, viết câu thơ có cánh
Lại ngu ngơ đâm đầu vào núi để mà yêu...
Câu chữ hồn ta, hóa ngàn sao lấp lánh
Bao thế hệ lại nhìn trời, viết câu thơ có cánh
Lại ngu ngơ đâm đầu vào núi để mà yêu...
Đêm có trước ngày, hồn thoát xác phiêu diêu
Cả nhân loại hóa thành người thánh thiện
Những toan tính nhỏ nhen, những giận hờn sông biển
Hồn tạm bay đi, còn thân xác dịu hiền
Cả nhân loại hóa thành người thánh thiện
Những toan tính nhỏ nhen, những giận hờn sông biển
Hồn tạm bay đi, còn thân xác dịu hiền
Đêm qua đi, sáng mình rửa mặt mình
Ta còn sống đây, mỗi khi thức dậy
Lại thêm một ngày yêu thương,
một ngày bỏng cháy
Lại nói cười như thể buổi đầu tiên...
Ta còn sống đây, mỗi khi thức dậy
Lại thêm một ngày yêu thương,
một ngày bỏng cháy
Lại nói cười như thể buổi đầu tiên...
Cám ơn trời có ngày lại có đêm
Như má sinh ra em cho anh được yêu thương và giận dỗi...
Nếu có một ngày, anh mãi thành đêm không nói
Thì em hãy mở cửa nhìn trời
Anh đã hóa ánh sao băng...
***
Như má sinh ra em cho anh được yêu thương và giận dỗi...
Nếu có một ngày, anh mãi thành đêm không nói
Thì em hãy mở cửa nhìn trời
Anh đã hóa ánh sao băng...
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.