Ngày ấy
Đất Trời gần nhau lắm
Dân với Trời thường nướng sắn ăn chung
Bên ngọn lửa
đọc khan huyền thoại
Trời mơ màng trong hương men say…
Hương rượu cần
Mí chưng từ lúa
Lá làm men từ xanh thẳm rừng cây
Trời với dân
cùng ăn, cùng ở
Chia ngọt bùi và cả giọt đắng cay
Ma gảy đàn cho nữ thần ca hát
Tiếng đàn Goong
Hoá thác Buôn Trinh
Lời ca chảy
như sông Sê Rê Pôk
Âm vang ngút trời Chư Giang Sin
Bên bầu rượu
cái nhìn bừng ánh lửa
Ánh lửa nào đã đốt cháy trái tim
Ma ao ước
có ngôi nhà
dài bằng ánh sáng
Đủ lối về cho triệu triệu nàng tiên
Thế rồi
Trời mãi lên cao
đất dần xuống thấp
Xa nhau lòng hoá diệm sơn
Nhớ nhau lệ nhoà đất đỏ
Ngàn đời vẫn một màu son…
( Tiếng EĐê: Mí là Mẹ; Ma là cha)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.