Đơn giản vậy một chùm mộc nhĩ
Bám lấy cành khô mặc kệ đời
Mặc ồn ã tháng ngày chìm nổi
Bao vui buồn chen chúc giữa dòng trôi
Đời vui quá vạn lần đáng sống
Mỗi bình minh nắng ấm mới lên
Như em tuổi nụ hồng mới lớn
Ngực căng tròn hò hẹn buổi đầu tiên
Nếu có chút buồn thôi - thành kỷ niệm
Lộc lên xanh - lá vàng rụng bên thềm
Chút buồn giận cho lòng thêm rắn rỏi
Đã yêu rồi hờn giận lại yêu thêm
Sao lại nỡ hóa thành mộc nhĩ
Chẳng còn nghe chim hót mỗi bình minh
Chẳng còn nghe khổ đau cùng tận
Dửng dưng theo ... hóa đá trái tim mình
Sao lại nỡ hóa thành mộc nhĩ
Đất đầy hoa và đời cũng đầy thơ
Bao nhiêu tuổi là bấy nhiêu khờ dại
Chút dại khờ ... nung nấu những niềm mơ
Sao lại nỡ hóa thành mộc nhĩ
Lẫn lời yêu với dối trá ngọt ngào
Lẫn thù hận với yêu thương nhung nhớ
Trốn cuộc đời ... héo úa giữa nhành khô
Sao lại nỡ hóa thành mộc nhĩ?
Lời yêu thương... tha thiết gọi từng giờ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.