Thứ Năm, 18 tháng 11, 2010

THƯƠNG LẮM QUÊ NHÀ



Quê hương tôi xanh lũy tre làng
Mấy ngàn mùa thu xanh thẳm
Cha tôi cần mẫn cuốc cày mỗi sáng
Xới trái đất lên đất hóa mùa vàng

Mẹ trồng cây lúa non ba tháng mười ngày
Bấm đốt ngón tay đợi mùa gặt hái
Bàn tay trần đánh nhau cùng cỏ dại
Bóng mẹ gầy lẫn với cỏ chiều đông

Thời thế đổi thay
Mẹ vẫn phải ra đồng 
Tay cuốc tay cày dắt trâu qua phố
Đất trù mật hóa sân gôn mấy lỗ 
Mẹ thương trâu mỏi gối phải đi vòng

Vất vưởng sương chiều nồng nặc khói xăng
Trăng lọ lem nhô ra sắc úa
Phần đất ông cha đợi ngày giải tỏa
Làng vàng nay hóa xóm đen

Quê hương ơi nay lẫn lạ quen
Đình làng hóa thành phế tích
Giếng cổ ngàn năm thành vết tích
Ông tướng canh đền nhuộm mắt đỏ tóc xanh

Quê hương tôi xanh lũy tre làng
Nay đã từ làng lên phố
Thị trấn nhỏ hóa thành thị xã
Thị xã nghèo đã hóa phố bê tông

Mẹ bảo sao không giả tỏa đầu các anh
Cho dân làng bớt phần khốn khổ
Những dự án mười năm dang dở
Đất phì nhiêu cỏ sậy mọc ngút ngàn

Sao chẳng nghe lời ông cha tấc đất tấc vàng
Sao cứ ra rả đọc lời tiết kiệm  
Biết mấy suối sông thành thủy điện
Những dòng suối hiền hòa bỗng nổi cuồng phong 

Lũ lụt trôi nhà cầu thần núi thần sông
Thần ở rất xa
Người dân nghèo khó
Bao sinh mạng treo đầu ngọn cỏ
Biết mấy phận đời đau khổ bởi quan liêu

Quê hương tôi từ lũy tre làng
Nay đã từ làng lên phố
Người vẽ bánh sống đời no đủ
Thương phận nghèo bóng mẹ dáng xiêu xiêu…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.