Thứ Bảy, 13 tháng 11, 2010

LỜI BIỂN GỌI

Em trách anh mấy năm trời xa biển
Thương cánh hải âu những chiều chao liệng
Thương bãi cát vàng mòn mỏi dấu chân ta

Đây xứ biển quê em
Mêng mông những con sóng bạc đầu đùa trên trên bãi
Mùa nước ròng con cá đi trở lại
Mỗi cánh buồm rong ruổi gió phôi pha

Đất mặn bao đời thắm đậm hồn ta
Từng hạt muối quê ấm lòng qua gió bão
Trong ngực biển vẫn cồn cào nung nấu
Con sóng nào thầm gọi nhắc tên ta

Đã mấy mùa trăng anh đi xa
Thương bố những ngày ra biển động
Thương mẹ tảo tần nướng từng mẻ cá
Đợi anh về lòng hiu hắt chiều mưa

Thiên Cầm ơi, gió thổi tự ngàn xưa
Tạo hoá gẩy tiếng đàn vào ký ức
Âm vang mãi như mơ như thực
Gọi từ trong cổ tích lối ta về

Giọt lệ vào lòng chát mặn hồn quê
Sóng vẫn âm thầm chao lòng nỗi nhớ
Ai thầm gọi tên ta nơi cửa bể
Ngỡ trưa nay Cẩm Nhượng gió giao mùa

Rủ nhau xuống bể mò cua
Đem về nấu quả mơ chua trên rừng
Em ơi chua ngọt đã từng
Non xanh nước bạc ta đừng quên nhau(1)

Mêng mông lòng biển thẳm sâu
Chiều nay sóng lặng thương câu trách thầm…  

(1) Ca dao

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.