“Trèo động Bụt, trụt Khe Giao
Chồng ăn thêm một bát, vợ đã rao khắp làng”
Câu ca cũ bây giờ ai hát nữa?
Nỗi niềm thương đôi lứa đến se lòng
Câu ca buồn tôi nhặt giữa mùa đông
Trên vạt áo ướt đầm người đốn củi
Trên thúng gạo người gánh qua vách núi
Cơn gió chiều, gió thổi dáng nghiêng nghiêng.
Có phải nơi này đất đã hóa thần tiên
Mà tên núi tên sông hóa thành tên của Bụt,
Bụt sống giữa lòng dân yêu thương và chân thật
Sao chẳng cứu nhân độ thế cho đời.
Đường về Hương Khê núi dựng bên trời
Ngọn hoa lau quyét vào mây bạc
Sao người thiện lại tin vào kẻ ác
Tấm lòng thành gửi cho kẻ yêu ma?
Đất cỗi cằn đời vẫn cứ nở hoa
Hoa cỏ mọc bên đồi se sắt gió
Bóng ai xiêu giữa chiều nắng đổ
Hạt cơm nào trộn lẫn giọt mồ hôi.
Quê ta nghèo cá gỗ với áo tơi
Con đường đi qua Cầu Cày, Sông Cụt…
Củi gánh về xuôi, cá lên miền ngược
Dấu chân trần dẫm lõm đá thời gian.
Nơi quê nghèo Bụt cũng sống kiệm cần
Lễ dâng lên bát cơm quả trứng
Lễ dẫu mọn có tấm lòng thánh thiện
Xin nguyện cầu có hai chữ bình an.
Đã bao đời Bụt sống giữa nhân gian
Sao Người chẳng cứu nhân, độ thế
Bao người thiện vẫn sống đời dâu bể
Để mưa tuôn, nắng cháy mái tranh nghèo.
Nơi quê nghèo ta giàu có tin yêu
Đất cẵn cỗi vẫn xanh khoai, xanh lúa
Vẫn tiếng hát, lời thơ chan chứa
Bụt trong lòng
Bụt sống giữa nhân gian.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.